“Sinh Con Được 3 Tháng Đã Bị Mẹ Chồng Ép Rửa Bát: ‘Con Làm Dâu, Không Phải Osin!'”

 

Bực mình quá các chị ạ! Thú thật, nếu biết lấy chồng mà khổ như thế này, em đã chẳng bao giờ mơ đến cái cảnh làm vợ đâu.

Hồi mới yêu, chồng em cái gì cũng nghe lời, không chạy bên phải thì cũng ngoặt sang trái theo ý em. Khi quyết định cưới, lão lại năn nỉ em về sống chung với bố mẹ. Thú thật, ban đầu em cũng lăn tăn lắm. Ai mà muốn sống chung với mẹ chồng đâu, nhưng lão thuyết phục khéo đến nỗi em đành phải đồng ý. Phần vì thời điểm đó, em tìm nhà mãi mà chẳng ưng căn nào. Lão lại bảo:

Vợ chồng mình cứ về ở tạm với bố mẹ một thời gian đi em. Chuyện nhà cửa là chuyện lớn, không thể vội được. Mình mà mua nhầm nhà kém chất lượng hay đất có vấn đề thì toi đời.”

Nghe có lý, em đành dọn về ở chung với nhà chồng. Nhưng tính toán thì hay, đến khi thực tế mới biết mọi thứ chẳng hề suôn sẻ. Vừa cưới xong, chồng em đã chuyển công việc. Tưởng đâu cơ hội vàng, ai ngờ lương thấp mà còn phải đi làm xa. Muốn quay lại chỗ cũ thì người ta đã không nhận nữa rồi.

Chồng kiếm ít tiền hơn em khiến em hụt hẫng vô cùng. Các chị biết đấy, đàn ông mà thu nhập kém thì gia đình khó mà hạnh phúc. Thế nên, bọn em cãi nhau liên tục. Sống chung với bố mẹ chồng mà em chẳng nể nang gì, thậm chí có lúc còn muốn ly hôn.

Rồi trời tính không bằng người tính, em phát hiện mình có thai. Vậy là đành tạm gác chuyện ly dị. Chồng em lúc đó lại có cơ hội mới, công việc ở tỉnh khác với mức lương tăng gấp 4 lần. Lão nằng nặc đòi chuyển, bảo rằng đây là cơ hội thay đổi cuộc đời. Em thương chồng, đành nhượng bộ, chấp nhận ở lại với bố mẹ chồng để chồng yên tâm làm ăn. Dù sao, em cũng cần sự hỗ trợ khi sinh nở.

Thế nhưng, sống cùng mẹ chồng không dễ chịu chút nào. Bà nuôi gà, nên ngày nào cũng chỉ có thịt gà. Em góp ý đổi món nhưng chỉ được vài bữa rồi lại đâu vào đấy. Nói chuyện với chồng thì lão bảo:

“Thôi, em không ăn được thì tự nấu, mẹ đã ở nhà làm việc rồi còn nấu cơm cho em. Nhiều người không ở cùng mẹ chồng, tự làm hết mọi việc còn chẳng kêu ca gì.”

Nghe mà tức điên, nhưng em cũng tạm gác lại. Khi sinh con, mẹ đẻ ở lại chăm em được nửa tháng, rồi cũng muốn đưa em về ngoại. Nhưng em lại nghĩ, cháu là cháu nội nhà chồng, cứ để ông bà nội chăm. Bố mẹ mình đã có tuổi, sao nỡ hành ông bà với đứa trẻ quấy khóc suốt đêm?

Nhớ lại mới thấy mình thiệt thòi. Ngày xưa, chị dâu em sinh con, mẹ em kiêng cữ cho 6 tháng, còn em mới 4 tháng đã phải rửa bát. Hôm đó nhà có khách, bát đũa chất đống, mẹ chồng bảo:

“Hôm nay có khách, con chịu khó rửa bát nhé. Mẹ phải đi thăm người ốm rồi.”

Em bực quá, trả lời ngay:

“Con mới sinh được 3 tháng thôi, chưa đụng nước lạnh được đâu mẹ. Con là dâu, không phải osin.”

Hai mẹ con cãi nhau, mẹ chồng chửi em lười, còn em tức nước vỡ bờ, gọi xe về thẳng nhà ngoại. Chồng biết chuyện, cứ bắt em về xin lỗi bố mẹ. Nhưng em thấy mình không sai, sao phải xuống nước? Bố mẹ em cũng bảo kệ, bao giờ bà sang nói chuyện thì tính tiếp.

Các chị ơi, em có nên làm căng chuyện này không?

MH370 Sau 10 Năm: Phát Hiện Chấn Động Về Xác Máy Bay Và Các Nạn Nhân