Đừng vội mừng khi bà chấp nhận cưới. Tí nữa vào nhà thì cởi hết vàng ra, làm ô sin cho bà. Loại quê mùa như cô, vào đây chỉ có thể làm ô sin mà thôi.
Khi mọi người nghe tin tôi chuẩn bị trở thành con dâu nhà đại gia, ai nấy đều ngạc nhiên rồi tán thưởng. “Không ngờ con bé ấy tài giỏi thế, giờ bố nó cũng được mở mày mở mặt rồi!” – “Nhà nghèo nhưng con bé hiếu học, lên Hà Nội kiếm được việc tử tế, giờ lại lấy chồng giàu. Đúng là mẹ nó mất cũng đáng vì cứu được đứa con.”
Cả làng đều biết tôi mồ côi mẹ từ khi lọt lòng. Mẹ sinh tôi khó, trong giây phút tỉnh táo cuối cùng, bà nắm tay bác sĩ ra dấu xin cứu đứa con. Tôi sinh ra không biết mặt mẹ, lớn lên cùng người bố mù, thiếu thốn đủ đường. Nhưng dù có nghèo khổ đến đâu, bố luôn động viên tôi học hành. Ông chưa bao giờ để tôi phải nghỉ học, trừ khi tôi ốm.
Ngày tôi đỗ đại học, hai bố con ôm nhau khóc. Nhưng ngay hôm sau, bố đã rời nhà từ sớm, mãi đến khuya mới về, người phủ đầy bụi vôi vữa. Hóa ra bố nhận công việc đập phá khu nhà cấp 4 ở chợ, mong kiếm chút tiền cho tôi nhập học. Lúc đó tôi chỉ ước mình có thể kiếm tiền để đỡ đần cho bố.
Suốt 4 năm đại học, tôi cố gắng vừa học vừa làm thêm, đỡ phần nào gánh nặng. Nhưng đến đợt đóng học phí, tôi vẫn biết bố chạy vạy khắp nơi để gom tiền. Ngôi nhà cũ của hai bố con mái ngói đã hư hỏng nhiều, tôi chỉ mong sớm ra trường kiếm tiền sửa lại.
May mắn, ra trường với tấm bằng loại ưu, tôi được nhận vào làm ngay. Tháng lương thứ ba, tôi gửi hết về quê để bố lợp lại mái nhà. Bố gọi điện mắng yêu: “Sao con không giữ tiền, gửi về cho bố làm gì? Bố sẽ tự lợp lại được.” Tôi chỉ cười bảo: “Con có việc rồi, bố đừng đi phụ hồ nữa, vất vả lắm.” Nhưng tôi biết ông vẫn giấu tôi làm thêm, nói là để dành của hồi môn cho con gái.
Cùng thời gian đó, anh trưởng phòng trong công ty để ý tới tôi. Ban đầu, tôi nghĩ với hoàn cảnh của mình, chẳng ai muốn yêu. Nhưng anh đối với tôi chân thành, thậm chí kiên quyết không buông tay dù tôi từng định chia tay. Hai năm sau, tôi đồng ý lời cầu hôn của anh. Bố mẹ anh không thích tôi, nhưng anh bảo sau khi cưới sẽ ra ở riêng, đừng lo.
Ngày cưới, bố tiễn tôi về nhà chồng. Đón dâu, tôi nhận ra ngay thái độ không mấy hào hứng của mẹ chồng. Bố không có nhiều tiền, nhưng ông vẫn cố trao cho tôi sợi dây chuyền 5 chỉ – vốn liếng cả đời. Nhìn cảnh ông đeo hồi môn cho tôi, ai cũng xúc động, nhưng mẹ chồng chỉ nhếch mép nhìn khinh bỉ.
Khi về đến nhà chú rể, họ hàng nhà tôi choáng ngợp trước sính lễ mà nhà chồng trao. Ai cũng nói tôi số sướng, sau này bố cũng được nhờ. Tan tiệc, bố ôm tôi lần cuối, chẳng muốn rời xa, nhưng rồi vẫn lặng lẽ ra xe. Do mắt không thấy đường, ông loay hoay mãi trong sân, chưa tìm được lối ra.
Đang định chạy lại dắt bố thì tôi nghe mẹ chồng nói nhỏ với chị giúp việc: “Dắt ông mù ra nhanh hộ. Hay định ở lại đây với con gái? Không đời nào. Đừng tưởng bà cho cưới mà mừng, tí nữa vào nhà là cởi hết vàng ra, làm ô sin thôi. Loại quê mùa bẩn thỉu, mơ làm bà chủ sao?”
Tôi choáng váng, cả người run lên. Ngay lập tức, váy cưới còn nguyên trên người, tôi bước đến trước mặt mẹ chồng, tháo hết vàng gửi lại bà: “Con trả lại cho mẹ luôn. Nhà con nghèo, nhưng bố dạy con lòng tự trọng. Nghèo mà không để ai coi thường.”
Nói rồi, tôi xách váy, đi chân đất, bước theo sau bố về quê. Lòng tôi thanh thản, không chút hối tiếc.