Trong suốt quãng thời gian ấy, tôi nhẫn nhịn chịu đựng, hóa thân thành một người vợ ngờ nghệch, cam chịu để anh ta ngang nhiên “cắm sừng” mà không hay biết. Tất cả chỉ vì một kế hoạch…
Đến giờ, điều khiến tôi ân hận nhất chính là đã nghe theo lời chồng mà nghỉ làm, ở nhà chỉ lo sinh con và bếp núc. Chính quyết định đó đã đưa cuộc đời tôi rẽ ngang một ngã rẽ cay đắng…
Tôi lấy chồng năm 25 tuổi, khi đang là một nhân viên văn phòng trẻ trung, nhiệt huyết. Chồng tôi là người đàn ông thành đạt, nên khi biết tôi mang bầu, anh đề nghị tôi ở nhà dưỡng thai, chăm con với lời hứa sẽ lo cho tôi và con cuộc sống đủ đầy. Khi ấy, tôi ngây thơ nghĩ mình may mắn, hãnh diện vì lấy được chồng giàu, không phải đi làm, chỉ ở nhà sung sướng. Vậy là tôi nghỉ làm, bắt đầu cuộc sống quanh quẩn trong căn hộ xa hoa của mình.
Sau khi sinh con đầu lòng, tôi vẫn tiếp tục ở nhà nuôi con. Khi bé đầu chưa lớn, tôi lại mang bầu đứa thứ hai… Tuổi xuân của tôi trôi qua trong bỉm sữa, gần 5 năm. Chồng tôi là người kiếm ra tiền, nên dù không đi làm, tôi vẫn nghĩ mình có được hạnh phúc viên mãn, thoải mái, không thiếu thốn thứ gì…
Cho đến một ngày, tôi phát hiện ra chồng mình ngoại tình. Anh ta thậm chí đã qua lại với cô ta từ lâu, nhưng vì tôi mải mê lo con cái nên không nhận ra. Hôm đó, khi về thăm mẹ, tôi trở về nhà sớm hơn dự định và nghe thấy cuộc điện thoại giữa anh ta và nhân tình. Những lời khinh thường anh dành cho tôi – một người vợ chỉ “biết đẻ và ăn” với cơ thể “xuống cấp” – khiến đôi chân tôi như sụp xuống. Anh ta nói rằng cặp kè với cô gái trẻ đẹp kia chỉ để cân bằng với “một người vợ như tôi.”
Ban đầu, tôi muốn làm ầm lên, đòi anh ta một lời giải thích. Nhưng sau khi bình tâm, tôi nhận ra điều đó chỉ khiến tôi thêm thiệt thòi. Anh ta có thể sẽ bỏ tôi, hoặc nếu không, tôi sẽ phải chấp nhận cảnh sống như một người vợ bị coi thường trong gia đình này.
Tôi quyết định giữ bình tĩnh và giả vờ không biết gì. Mỗi tối, tôi vẫn chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn, khen ngợi chồng, làm anh ta hài lòng, phấn khích. Anh ta thoải mái gọi điện cho nhân tình ngay trong nhà, và tôi vẫn nhắm mắt làm ngơ. Những ngày ấy, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, chịu đựng mọi tủi hờn để giữ lấy cuộc sống cho mình và hai đứa con.
Gần hai năm trôi qua, tôi vẫn là người vợ ngoan hiền. Mỗi bữa cơm đều là những món ngon anh ta thích nhất. Nhưng đến một ngày, khi tôi đã chuẩn bị đủ mọi thứ, tôi đặt lên bàn tờ đơn ly hôn và đưa hai con về nhà ngoại. Anh ta nhìn tôi khinh bỉ, bảo: “Em phát hiện ra chuyện anh có người khác nên mới ly hôn đúng không? Em nghĩ kỹ chưa? Em không còn trẻ, không nghề nghiệp, không tiền… sống nổi không mà đòi ly hôn?”
Lúc ấy, tôi nhìn vào anh ta và tiết lộ sự thật. Gần hai năm qua, tôi giả vờ chịu nhục để hàng đêm chuốc anh ta say. Tôi đã lấy được chữ ký anh trên mọi giấy tờ ủy quyền, từ sổ tiết kiệm đến tài sản, và đã chuyển hết số tiền vào tài khoản mẹ tôi.
Tôi không tham lam, nhưng cũng không cam chịu sự phụ bạc. Gã đàn ông ấy không xứng đáng với sự tha thứ của tôi. Đây là cái giá anh ta phải trả. Tôi rời khỏi căn nhà ấy, học cách trở thành người phụ nữ độc lập, tự mình làm chủ cuộc đời và bước về phía trước.