“Chia lương hưu đều cho hai con, đến khi bệnh cần tiền, tôi sốc nặng khi nhận lại thứ trong hai túi vải từ con mình”

 

Chồng tôi gọi điện cho con trai lớn, nói rằng tôi bệnh nặng mà trong nhà thì chẳng còn đồng nào.

Đã năm năm kể từ khi tôi nghỉ hưu. Mỗi tháng, số tiền lương hưu hơn tám triệu của tôi đều được chia hết cho các cháu. Vợ chồng tôi có hai người con, một trai một gái. Chúng đều lập gia đình và định cư ở thành phố, chẳng chịu về quê. Tôi thương và nhớ các cháu quá nên thỉnh thoảng bắt taxi lên thăm. Lần nào cũng vậy, các con đón tôi rồi sau đó đưa về lại quê nhà. Có lần con trai bảo tôi ở lại chơi với cháu lâu hơn, chừng nào thấy chán thì về. Nhưng thành phố quá đông đúc, ồn ào, mà con cái lại bận rộn suốt ngày, thành ra tôi không quen được, chỉ ở vài hôm là đã nhớ nhà, nhớ quê, nhớ ông xã.

Mỗi tháng, tôi đều đặn chuyển khoản cho mỗi gia đình 4 triệu đồng để dành cho các cháu. Nhiều người hỏi sao tôi không giữ lại một ít để phòng thân khi về già. Thật ra, chồng tôi cũng có lương hưu. Hai vợ chồng già sống ở quê, với số tiền hưu 10 triệu của ông ấy thì cũng dư dả chi tiêu, thậm chí còn tiết kiệm được vài triệu mỗi tháng. Tôi thương các cháu và muốn bù đắp cho con dâu, con gái vì những ngày chúng sinh nở, tôi không thể chăm sóc được.

Hai tuần trước, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, khó thở, tay chân run rẩy và mắt mờ dần. Nói với chồng, ông ấy lo lắng, nghĩ tôi có thể bị đột quỵ nhẹ nên vội vàng đưa tôi vào bệnh viện. Sau một loạt kiểm tra, bác sĩ thông báo tôi không chỉ có nguy cơ đột quỵ mà còn bị vấn đề về tim, cần phải phẫu thuật gấp. Chồng tôi đếm hết số tiền tiết kiệm trong nhà nhưng vẫn không đủ cho ca mổ. Ông ấy đành gọi cho con trai lớn, bảo rằng tôi bệnh nặng mà chẳng có đủ tiền để chữa trị.

Ngay tối hôm đó, các con liền đến bệnh viện thăm tôi. Chúng mang theo mỗi đứa một cái túi vải, đưa tôi và bảo hãy dùng số tiền này để chữa bệnh. Nếu thiếu, các con sẽ tiếp tục lo liệu, chỉ mong tôi mạnh mẽ để vượt qua. Tôi hỏi đó là tiền gì, con trai lớn nói đó là số tiền tôi đã gửi cho các cháu mỗi tháng. Cả con trai và con gái đều thống nhất cất giữ lại số tiền ấy. Tổng cộng là gần 500 triệu đồng.

Tôi không khỏi ngỡ ngàng, chưa bao giờ nghĩ đến việc các con sẽ cẩn thận giữ lại từng đồng suốt năm năm qua. Nhờ số tiền này mà ca phẫu thuật được tiến hành ngay lập tức. Những ngày nằm viện, các con thay phiên nhau chăm sóc tôi, không một phút lơ là, không một lời phàn nàn.

Giờ tôi đã được xuất viện, nhưng bác sĩ dặn dò phải có người nhà bên cạnh thường xuyên vì bệnh tim của tôi có thể tái phát bất cứ lúc nào. Con trai cả triệu tập họp gia đình, đề nghị tôi chuyển lên sống cùng chúng; ông xã tôi sẽ về ở với vợ chồng con gái. Căn nhà ở quê thì cho thuê hoặc nhờ người họ hàng trông nom giúp. Chồng tôi không muốn rời xa quê hương, bảo rằng tôi cứ lên ở với con trai, ông ấy còn khỏe, tự lo cho bản thân mình được. Tôi cũng không nỡ xa ông ấy, không nỡ xa căn nhà đã gắn bó suốt mấy chục năm. Nhưng các con cho tôi ba ngày để thu dọn đồ đạc, nhất quyết ép tôi phải chuyển đi để chúng còn tiện bề chăm sóc. Tôi có nên đi không đây?

 

Ngọc Lan Hạnh Phúc Bên Tình Mới: Sắp Lên Xe Hoa Với Nam Ca Sĩ U50 Sở Hữu Biệt Thự Triệu Đô