Khi biết mình bị phản bội, tôi cảm thấy như bị đẩy xuống vực thẳm của nỗi tuyệt vọng. Trước mặt nhân tình của chồng, tôi chợt thấy mình trở nên nhỏ bé, kém cỏi, và cảm giác tự ti cứ bám lấy tôi không buông. Nhưng chỉ có mẹ chồng là người duy nhất dám đứng ra, không ngại giành lại công bằng cho tôi.
Bảy năm dài đằng đẵng trong cuộc hôn nhân bất hạnh, tôi đã dần kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Ngày bước vào cuộc hôn nhân này, tôi đã từng hạnh phúc, từng nghĩ rằng mình đã tìm được bến đỗ bình yên. Chúng tôi yêu thương nhau chân thành, từng hứa hẹn sẽ sống bên nhau đến bạc đầu. Nhưng cuộc đời vốn dĩ chẳng ai ngờ trước được những khúc quanh cay đắng.
Khi xưa, chồng tôi là người đàn ông luôn yêu thương vợ con, trách nhiệm với gia đình. Mọi người đều ngưỡng mộ tổ ấm của chúng tôi. Thế nhưng, từ khi có con, tôi dần bỏ bê bản thân, chỉ biết lao đầu vào kiếm tiền và chăm lo cho gia đình. Tôi không nhận ra mình ngày càng trở nên già nua, tiều tụy. Trong khi đó, chồng tôi lại ngày càng phong độ. Sự khác biệt này không chỉ người ngoài thấy rõ mà chính chồng tôi cũng nhận ra. Thế nhưng, thay vì cảm thông và động viên, anh lại tìm kiếm niềm vui bên ngoài.
Đến khi phát hiện sự phản bội, tôi đau đớn tột cùng. Sự tự ti khi đứng trước người thứ ba khiến tôi mất hết tự tin. Nếu không có mẹ chồng bảo vệ và giành lại công bằng cho tôi, có lẽ tôi đã trở thành kẻ thất bại hoàn toàn.
Khi chồng thông báo nhân tình đã có thai, tôi quyết định buông bỏ, dứt khoát ly hôn. Tôi đã đến giới hạn, kiệt quệ cả sức lực lẫn lòng tin. Khi người đàn ông ấy chọn cách rời bỏ vợ con để theo đuổi mối tình ngoài luồng, tôi đành chấp nhận ra đi.
Nhưng ngay cả cái nghĩa vợ chồng bao năm, anh cũng chẳng màng. Ngày ra tòa, anh khăng khăng muốn giữ căn nhà, dù mọi tài sản khác đều đã đứng tên anh. Anh nói rằng căn nhà ấy là do tiền anh kiếm ra, không muốn chia cho tôi. Tôi bị đẩy đến đường cùng, tưởng chừng sắp mất luôn mái ấm cuối cùng.
Đúng lúc đó, mẹ chồng tôi đứng ra trước tòa, nói một câu khiến ai nấy đều bất ngờ: “Tôi không dạy được con trai là lỗi của tôi, xin tòa hãy nghe tôi nói sự thật.” Bà thừa nhận rằng, người bỏ tiền mua căn nhà ấy chính là tôi, và bà đưa ra bằng chứng giấy tờ ngân hàng để khẳng định điều đó. Ngày trước, vì nghĩ của cải là của chung, tôi đã dốc hết số tiền bố mẹ ruột cho để mua nhà, không chút toan tính.
Nhìn mẹ chồng, tôi trào nước mắt biết ơn. Chính bà đã giúp tôi giữ lại mái nhà cho hai đứa con. Tôi mang ơn mẹ chồng cũ, chỉ tiếc rằng mình đã đặt niềm tin sai người.