Từ ngày Lam lấy chồng, mẹ cô mong ngóng từng ngày được nhìn thấy con gái trở về thăm nhà. Bà đã đôi lần đến thăm Lam, đứng trước cánh cửa ngôi nhà xa hoa của con mà bấm chuông mãi nhưng chẳng ai ra mở. Trong lòng bà dâng lên bao nỗi niềm, muốn hỏi han sức khỏe của con, muốn biết cuộc sống mới của Lam ra sao, và hơn hết, bà cũng muốn xin con gái ít tiền để trang trải những ngày khó khăn.
Lam là niềm tự hào của cả xóm, bởi cô học giỏi, thông minh hơn người. Trong khi gia đình không giàu có, Lam vẫn vượt qua mọi khó khăn để đứng đầu lớp, nhận học bổng liên tiếp. Mẹ Lam đã hy sinh cả đời, còng lưng làm thuê để nuôi con ăn học. Những đồng tiền bà kiếm được từ công việc lao động mệt mỏi là tất cả những gì bà có thể làm để giúp Lam thoát khỏi kiếp nghèo.
Ngày Lam tốt nghiệp đại học và bắt đầu công việc phiên dịch tại một công ty lớn, mẹ cô không khỏi tự hào và vui sướng. Bà tin rằng công sức cả đời mình đã được đền đáp, khi con gái thoát cảnh chân lấm tay bùn, có công việc ổn định, tự nuôi sống bản thân. Nhưng nỗi vui mừng của bà sớm bị thay thế bằng nỗi lo lắng khi Lam bận rộn với công việc, thuê phòng trọ gần công ty và ít về nhà thăm bố mẹ.
Khi biết tin Lam kết hôn với một người chồng giàu có, mẹ cô mừng rỡ nhưng cũng đầy lo lắng. Dù Lam không muốn, chồng cô vẫn thường xuyên đến thăm hỏi bố mẹ vợ. Lam thường tìm cách thoái thác, thậm chí viện cớ bố mẹ không muốn gặp. Thời gian trôi qua, mẹ Lam cứ mong ngóng con về, nhưng càng chờ càng vô vọng.
Đã sáu tháng trôi qua, Lam không một lần về thăm nhà, dù chỉ cách một thành phố. Hôm nay, mẹ Lam quyết định đến nhà con gái một lần nữa, dù lòng bà trĩu nặng nỗi lo. Khi trời đã tối, Lam trở về sau một ngày làm việc mệt mỏi, bắt gặp mẹ mình đứng đợi trước cổng. Bà ngập ngừng hỏi han:
-
Lam à, con khỏe không?
-
Con khỏe, mẹ đến đây làm gì thế?
-
Con nhận lương chưa? Cho mẹ xin ít trăm mua gạo, nhà hết gạo ăn rồi…
Giọng mẹ Lam lí nhí như sợ hãi chính lời mình nói ra. Thế nhưng, câu nói ấy như giọt nước tràn ly khiến Lam bùng nổ:
-
Mẹ hay nhỉ? Giờ đến gạo cũng gọi con sao? Con là đại gia hay sao mà phải lo cả từng hạt gạo cho bố mẹ? Nhà chồng con giàu, nhưng con không giàu! Mẹ đừng có xin xỏ kiểu đó, chồng con biết lại không hay. Từ nay mẹ đừng làm vậy nữa, làm con bực lắm.
-
Nhưng nhà hết gạo ăn rồi, bố con…
-
Kệ mẹ! Mẹ tự mà lo cho bố, con có cuộc sống riêng, còn phải chăm lo cho gia đình mình nữa.
-
Mẹ… mẹ đau chân quá, không đi làm được.
-
Tiền con làm ra đổ mồ hôi, sôi nước mắt chứ mẹ tưởng à? Mẹ cứ kêu thế thì con biết làm sao? Bố mẹ đã không lo được cho con đến nơi đến chốn, giờ còn đòi con phải lo lại.
Nói rồi Lam đi thẳng vào nhà, khóa cửa lại, mặc cho mẹ mình đứng bên ngoài trong đêm tối. Mẹ Lam đứng đó, nghe từng lời nói như dao cắt của đứa con gái mà bà từng dốc hết sức nuôi nấng suốt 18 năm trời. Nước mắt bà lặng lẽ rơi, thấm vào lòng đất khô cằn. Câu nói “nước mắt chảy xuôi” bà từng nghe nhiều lần, nhưng sao lúc này lại cảm thấy xót xa đến vậy? Nhìn về phía người chồng gầy gò, yếu ớt, chỉ còn da bọc xương đang nằm trên chiếc giường cũ kỹ, bà càng cảm thấy đau lòng hơn. Người ta bảo có con gái lấy chồng gần, nó mang bát canh đến cho bố mẹ. Vậy mà bà chỉ thấy cay đắng, khi con gái mình giờ đã xa xôi đến mức chẳng còn muốn nhìn mặt.
Bão Yagi mạnh lên thành cơn bão số 3 ở Biển Đông, sức gió giật cấp 16