Đêm tân h;/ôn với chồng già 80 tuổi, tôi buồn bã mở cửa phòng nghĩ đời này coi như bỏ, nào ngờ đúng lúc lật tấm chăn lên tôi thấy một thứ th-/òng lò/ng ch-ấn độ-ng

Tôi ngồi thừ người trước cánh cửa phòng tân hôn vừa khép lại, lòng trĩu nặng. Căn phòng được trang trí rực rỡ, đầy hoa hồng, nến thơm và những dải lụa trắng mềm mại, nhưng tất cả đối với tôi chỉ như một nhà giam bọc nhung. Chồng tôi — một người đàn ông 80 tuổi, giàu có, quyền lực, nhưng xa lạ và khiến tôi lạnh gáy từ ánh mắt đầu tiên.

Tôi chẳng còn đường lui. Gia đình tôi nợ ông ta một khoản khổng lồ. Hôn lễ hôm nay như một bản khế ước chuộc thân. Tôi cố gượng cười cả ngày, giờ chỉ muốn khóc.
Tôi bước chậm rãi đến giường, mệt mỏi buông đôi giày cao gót ra khỏi chân. Căn phòng im ắng đến kỳ lạ. Ông ta không có trong phòng. Tôi thầm nghĩ chắc ông đang ở phòng tắm, hoặc đã già nên đi nghỉ trước.
Tôi kéo tấm chăn phủ giường lên để nằm cho xong đêm dài — nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cả người tôi cứng đờ.
Dưới lớp chăn lụa trắng, một sợi dây thừng dày màu nâu sẫm đang thòng lòng buông xuống từ thanh giường trên cao, như thể có ai đó vừa treo thứ gì lên đó… hoặc ai đó…
Tôi hét lên, lùi lại, tay run rẩy.

Một tiếng két vang lên sau lưng. Cánh cửa phòng tắm từ từ mở ra.
Ông ta đứng đó — mái tóc bạc phơ rũ xuống, cơ thể gầy guộc nhưng ánh mắt rực lửa. Trên tay ông không phải là cây gậy chống… mà là một con dao nhỏ, lấp lánh ánh thép.
“Cháu nhìn thấy rồi à?” – ông cười, giọng khàn như tiếng kéo rít trên vải