Anh trai tôi đã qua đời trong một tai nạn bất ngờ, để lại cô con gái nhỏ của vợ trước. Khi tôi quyết định nhận nuôi cháu, mọi người đều cho rằng tôi ngốc nghếch.
Gia đình tôi có năm anh chị em, và tôi là con thứ tư. Anh cả là người chăm lo cho tôi từ khi còn nhỏ. Gia đình chúng tôi rất nghèo, và anh đã phải thôi học từ năm 13 tuổi để đi làm, gánh vác trách nhiệm nuôi nấng các em. Đặc biệt, tôi biết ơn anh vô cùng vì nếu không có sự giúp đỡ của anh, tôi đã không thể học tiếp đến đại học.
Khi tôi không đỗ cấp 3, mọi người muốn tôi nghỉ học và đi làm để giúp gia đình, vì bố tôi lúc đó ốm nặng. Nhưng anh trai tôi đã quyết liệt phản đối và luôn ủng hộ tôi theo đuổi con đường học vấn. Anh còn dành tiền tiết kiệm để tôi có đủ chi phí học tập, với hy vọng tôi sẽ làm nên chuyện. Cuối cùng, tôi đã vượt qua kỳ thi và tìm được công việc tốt sau khi tốt nghiệp đại học, xây dựng cuộc sống ở một tỉnh khác.
Còn anh trai tôi, sau nhiều năm hy sinh cho gia đình, đến năm 34 tuổi mới lập gia đình với một người phụ nữ đã qua một đời chồng và có một con gái riêng. Dù không có con chung, anh luôn yêu thương và chăm sóc con của vợ như con ruột. Nhưng rồi số phận nghiệt ngã, trong một tai nạn giao thông năm 1996, cả anh và vợ đều mất.
Sau khi anh chị ra đi, câu hỏi lớn nhất là ai sẽ chăm sóc cháu gái. Bố mẹ tôi và nhà ngoại của cháu đều không quan tâm, các anh chị em khác cũng không muốn nhận trách nhiệm. Họ đề nghị đưa cháu vào cô nhi viện. Tôi không đành lòng nhìn cháu bơ vơ, nên đã quyết định đón cháu về nuôi dù cuộc sống của gia đình tôi lúc đó còn nhiều khó khăn.
Mọi người đều phản đối quyết định này. Vợ tôi và bố mẹ khuyên can vì cho rằng đó không phải con ruột của anh trai, nhưng tôi không thể quên những gì anh đã làm cho mình. Tôi cảm thấy mình còn nợ anh món nợ ân tình. Vì vậy, tôi quyết tâm lo cho cháu gái, dù gánh nặng kinh tế đè nặng lên gia đình.
Cháu gái rất hiểu chuyện, luôn giúp đỡ vợ chồng tôi trong mọi công việc nhà và không bao giờ làm tôi phải lo lắng về việc học hành. Khi cháu thi đỗ đại học, mặc dù kinh tế gia đình tôi gặp khó khăn, nhưng cháu đã tự mình đi làm thêm để trang trải. Những nỗ lực của cháu khiến tôi càng cảm thấy quyết định ngày ấy của mình là đúng đắn.
Giờ đây, khi đã trưởng thành và có công việc ổn định, cháu luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho vợ chồng tôi. Mỗi dịp lễ Tết, cháu gửi quà, tiền biếu và còn đề nghị sửa lại căn nhà cũ kỹ của chúng tôi. Các con ruột của tôi cũng rất hiếu thảo, nhưng không ai chu đáo bằng cháu gái.
Ngày khánh thành ngôi nhà mới, nhìn lại những gian khó đã qua, tôi cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Những gì vợ chồng tôi đã làm vì cháu ngày xưa, giờ đây được đáp lại bằng tình cảm và sự quan tâm từ cả ba đứa con. Cuộc đời tôi, dù phải chịu nhiều mất mát, cuối cùng đã viên mãn với những đứa con hiếu thảo.