Tôi thực sự chán nản với vợ mình. Người ta lấy vợ giỏi giang thì được nhờ, còn tôi như đeo tảng đá trên lưng suốt ngày, mệt mỏi không kể xiết.
Vợ tôi trước đây là giáo viên mầm non, nhưng chỉ là hợp đồng với mức lương bèo bọt 5-6 triệu một tháng, chẳng đủ trang trải chi tiêu cá nhân. Lúc yêu, tôi không bận tâm đến chuyện tiền bạc, nghĩ đơn giản rằng yêu thì cưới thôi. Nhưng cưới rồi mới thấy cuộc sống hôn nhân không như mơ, cơm áo gạo tiền quan trọng hơn tình yêu gấp bội phần.
Ngay sau đám cưới, vợ tôi sinh đôi hai đứa con trai, việc chăm sóc hai đứa nhỏ quá sức đối với một mình cô ấy. Thuê người giúp việc cũng phải trả gấp đôi lương thường. Tôi tính toán thấy thà để vợ nghỉ việc ở nhà còn hơn vì lương cô ấy chẳng đáng là bao. Lúc đầu, vợ tôi phản đối, nhưng tôi nói thẳng:
“Nếu cô kiếm được lương ngang bằng tôi thì cứ đi làm, còn không thì ở nhà chăm con. Nếu không muốn thì ra tòa, cô tự chọn.”
Không dám ly hôn, cô ấy đành chấp nhận ở nhà. Nhưng rồi cô ấy chỉ quanh quẩn ở nhà trông con, mà còn tiêu xài hoang phí. Tôi đưa 10 triệu một tháng mà vẫn không đủ, có tháng còn âm tiền. Khi hỏi, cô ấy bảo:
“Anh thử nghĩ xem, nhà có 4 người, riêng tiền bỉm sữa của 2 đứa con đã ngốn hết 4-5 triệu rồi, còn tiền ăn uống, điện nước nữa. Em phải chắt bóp lắm mới đủ.”
Lúc nào cũng mang hai đứa con ra làm lý do tiêu tiền. Nhiều khi tôi bực quá, quát:
“Cô tiêu không đủ thì tự mà kiếm thêm. Sức tôi có hạn, không phải cái máy in tiền mà cứ đòi là có.”
Vì thế, dù vợ có kêu thiếu, tôi cũng nhất quyết không đưa thêm, để cô ấy tự xoay xở mà hiểu kiếm tiền không dễ dàng gì. Tôi cũng sợ cô ấy lấn lướt, thấy dễ là cứ đòi mãi.