Câu chuyện bắt đầu từ khi vợ tôi, Linh, nhận được phần thừa kế đáng giá từ gia đình ngoại. Bố mẹ vợ đã quyết định chia cho Linh hai căn nhà ở trung tâm thành phố – một món quà mà bất kỳ ai cũng ao ước. Tôi cảm thấy mình là người chồng may mắn, không chỉ vì có một người vợ giỏi giang, mà còn vì gia đình có cơ hội ổn định tài chính nhờ tài sản này.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở việc nhận tài sản. Tôi còn có một người em trai, Hùng, đang gặp khó khăn về tài chính. Khi biết tin Linh được thừa kế, tôi nghĩ ngay đến việc giúp đỡ em mình bằng cách tặng lại cho Hùng một căn nhà. Đối với tôi, đây là một quyết định hợp lý, vừa hỗ trợ gia đình, vừa thể hiện tình cảm anh em.
Một buổi tối, khi cả hai đang ăn cơm, tôi cất lời:
“Em à, giờ em có hai căn nhà, hay mình tặng lại cho Hùng một căn? Nó đang gặp khó khăn, mà mình cũng đâu cần cả hai căn đâu.”
Linh nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
“Em hiểu ý anh, nhưng đây là tài sản bố mẹ dành cho em. Đó là sự ưu ái của gia đình em. Hơn nữa, em cũng phải nghĩ đến tương lai của con cái sau này. Em không muốn chia tài sản của mình cho ai, kể cả là em chồng.”
Câu trả lời của Linh khiến tôi không khỏi khó chịu. Tôi nghĩ cô ấy sẽ đồng ý, vì đây là việc liên quan đến gia đình, và giúp đỡ em chồng cũng là một nghĩa vụ. Nhưng Linh lại tỏ ra cứng nhắc, khiến tôi có cảm giác như cô ấy chỉ nghĩ đến bản thân mình, không quan tâm đến tình cảnh người khác.
Sáng hôm sau, tôi đưa Linh về nhà bố mẹ vợ để tìm cách giải quyết. Bố vợ tôi, ông Quang, là người trầm tĩnh, điềm đạm, luôn được mọi người kính trọng. Tôi tin rằng với sự tỉnh táo của ông, ông sẽ giúp tôi thuyết phục Linh.
Sau khi trò chuyện vài câu, tôi vào thẳng vấn đề:
“Thưa bố, con có việc này muốn xin ý kiến. Linh được chia hai căn nhà, mà con nghĩ nên tặng cho em Hùng một căn, vì nó đang khó khăn. Nhưng Linh lại không đồng ý. Bố nghĩ sao ạ?”
Ông Quang nghe xong, gật gù suy nghĩ rồi chậm rãi nói:
“Anh em trong nhà, nên hỗ trợ nhau khi cần thiết. Linh, con cũng nên nghĩ cho em chồng.”
Nghe vậy, tôi cảm thấy có chút hy vọng. Tuy nhiên, Linh vẫn giữ thái độ im lặng. Sau một lúc trầm ngâm, ông Quang gật đầu với tôi rồi bảo:
“Được rồi, để bố nói chuyện thêm với Linh. Con yên tâm.”
Tôi thở phào, tin rằng ông sẽ khuyên nhủ để Linh hiểu lý lẽ. Thế nhưng, sáng hôm sau, khi mở Facebook, tôi bất ngờ thấy một bài đăng của ông:
“Tiền bạc dễ làm người ta thay đổi, nhưng cuối cùng, không thể mua được tình cảm thật sự. Hãy sống với nhau bằng trái tim, chứ không phải bằng vật chất.”
Dưới dòng trạng thái là một tin nhắn ông gửi cho ai đó:
“Giúp đỡ người nhà là tốt, nhưng không nên ép buộc ai phải làm theo ý mình. Trước khi dạy con, hãy tôn trọng quyết định của chúng. Đừng để tình cảm gia đình rạn nứt vì một căn nhà.”
Lòng tôi như thắt lại. Hóa ra, bố vợ không hoàn toàn đồng tình với tôi, mà chỉ giữ sự bình tĩnh để không làm căng thẳng tình hình. Ông hiểu rằng, ép buộc Linh không phải là giải pháp. Điều quan trọng hơn hết vẫn là tình cảm gia đình.
Tôi ngồi lặng, suy nghĩ lại mọi chuyện. Có lẽ, tôi đã quá ích kỷ khi chỉ nghĩ đến lợi ích của em trai mà không để ý đến cảm giác của vợ. Mỗi người đều có quyền quyết định với tài sản của mình, và tôi không nên áp đặt suy nghĩ cá nhân lên Linh.
Cuối cùng, tôi quyết định không nhắc lại chuyện căn nhà nữa. Thay vào đó, tôi học cách tôn trọng và lắng nghe vợ mình nhiều hơn. Và tôi nhận ra, gia đình không chỉ dựa trên nền tảng tài sản, mà còn cần sự thấu hiểu và yêu thương giữa các thành viên.